Cổ trang, Truyện dịch, Truyền kỳ

Truyền kỳ 32 (P1)

Chương 32: Ai cũng đều nói dối

Tố Trân len lén cười, có điều những lời nàng nói cũng chẳng phải giả, eo nàng vừa đau vừa nhức. Nàng dựa vào lòng Liên Ngọc, hưởng thụ sự phục vụ, lặng lẽ đánh giá gương mặt hắn. Ban nãy bị nàng kéo loạn nên giờ búi tóc xõa tung, mái tóc đen nhánh trải dài trên bờ vai, kết hợp với hàng mày sắc bén và đôi mắt sáng đúng là tuấn tú mê người.

Liên Ngọc liếc nàng, “Nhìn gì thế?”

“Không có gì, ta cảm thấy hình như ta mới lợi dụng được chàng thì phải.”

Liên Ngọc mặt mũi đang lạnh tanh, nghe vậy khóe môi giật giật, “Nàng biết vậy là tốt.”

Tố Trân không nhịn được bật cười, gan cũng lớn hơn, nàng giơ tay sờ lên mi mắt hắn. Bàn tay đang mát xa vô cùng dễ chịu ở eo bỗng rút ra, Tố Trân ngẩn người, chỉ thấy Liên Ngọc đã ngồi dậy, cánh tay vòng qua nàng lấy quần áo ở góc trong.

Hắn lặng lẽ mặc quần, khoác ngoại bào, trong thời gian ấy căn phòng tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của ánh nến yếu ớt trên bàn. Tố Trân trợn to mắt ngỡ ngàng.

Vừa rồi bị o ép mạnh mẽ quá nên không nhìn được kỹ cơ thể hắn, mặc dù lúc trước hầu hạ hắn tắm rửa không cẩn thận cũng nhìn thấy sơ sơ, nhưng hôm nay mới được chiêm ngưỡng tổng thể. Tới tận lúc Liên Ngọc đi tới cửa, trong đầu nàng vẫn là bờ vai rộng eo thon, thân hình trần trụi, cơ thịt rắn chắc cùng đôi chân thẳng dài tăm tắp. Tố Trân nhìn tới nỗi nước miếng chảy dài.

Rõ ràng người bị thiệt là nàng, nhưng sao cứ có cảm giác nàng đang vẩn vơ mơ mộng hắn vậy nhỉ.

Liên Ngọc đột nhiên quay người, hang mà khẽ nhướn lên, “Nhìn đủ chưa, có đẹp không?”

Tố Trân chối đây đẩy, “Ta đâu có nhìn.”

Liên Ngọc nhìn nàng chằm chằm, hắn đi ra ngoài rồi Tố Trân mới cuống lên, “Chàng đi đâu thế?”

“Không liên quan đến nàng”. Hắn thờ ơ đáp rồi bước ra cửa.

Liếc ra ngoài thấy màn đêm đen kịt, chắc đang độ canh ba canh bốn, trời còn lâu mới sang. Tố Trân ôm chăn, lòng bỗng thấy mất mát.

Hắn đi đâu giờ này vậy?

Nàng thật sự mong Liên Ngọc của bữa cung yến nọ quay lại. Hay là hắn nghĩ, tối qua tất cả việc nàng làm không hề đơn thuần, hắn vẫn không thể tin nàng sao?

Tố Trân khẽ thở dài, nàng cũng cầm quần áo mặc lên. Áo ngoài và váy ngoài rách cả rồi, nàng cầm lên rồi đành bỏ xuống.

Tiếng cửa vang lên, nàng vội vàng ngước ra, Liên Ngọc đẩy cửa bước vào, mái tóc đen vẫn chưa buộc lên, trong tay hắn cầm mấy món đồ. Hắn đi tới bên giường rồi ngồi xuống, nhàn nhạt lên tiếng, “Giơ tay ra đây.”

Lúc này Tố Trân mới chú ý tới thứ trong tay hắn hình như là một bình thuốc, một con dao và một cuộn vải. Lúc này nàng chợt hiểu ra, khóe miệng cong lên rồi nghe lời đưa tay ra.

Ngón tay hắn cẩn thận bôi thuốc băng bó cho nàng, thỉnh thoảng lại ngước lên quở trách, “Nàng còn có thể làm cho nó xấu xí hơn nữa không? Làm gì có cô nương nào khắp người toàn là vết thương như nàng chứ!”

Ánh mắt hắn tỏ ra khá nghiêm khắc, Tố Trân rất thích sự để tâm này của hắn, rồi nàng không khỏi có chút ngập ngừng, khẽ nghiêng đầu hỏi, “Liên Ngọc, tối qua ta… Ta ăn mặc như vậy có phải rất xấu xí không?”

Lý Triệu Đình nói nàng mặc vậy không hề hợp.

Liên Ngọc im lặng không đáp, Tố Trân chờ đợi đến mức bắt đầu thấy chua chat, sau cùng không nhịn được lại ngước lên, thấy hắn đang thản nhiên nhìn nàng, “Làm chuyện đó, ta cũng không đến mức để bản thân bị thiệt thòi đâu.”

Tố Trân nghe xong lòng như được rót mật, nàng vươn tay ôm cổ hắn, cọ nhẹ lên trán hắn. Vậy mà hắn cứ như không muốn nàng đụng chạm, hắn kéo nàng xuống, làm nốt việc băng lại vết thương rồi quay người ném đống đồ lên bàn, bảo nàng, “Lăn vào bên trong, ta muốn ngủ. Đợi đám Huyền Vũ tới, trời sáng rồi còn phải lên triều.”

“Đúng là một Hoàng đế cần chính yêu dân”. Tố Trân hậm hừ rồi nghe lời nằm vào bên trong, quay lưng lại, không để ý gì đến người kia, chờ hắn dỗ dành trước.

Chờ cả hồi lâu, người ta cũng nằm xong rồi, đừng nói là ôm ôm ấp ấp, đến góc áo thậm chí cũng không chạm tới. Tố Trân nổi giận quay người qua, người kia nằm thẳng tắp, hai tay đan chéo đặt trên ngực rất tao nhã, mắt cũng đã nhắm lại, hơi thở đều đều, hắn thậm chí còn không đắp cùng một cái chăn với nàng.

Cái người này bị làm sao vậy nhỉ? Cứ như cái kẻ cầm thú vừa rồi không phải hắn ấy.

Đúng thật, con đường cách mạng còn dài và gian khổ, Tố Trân cười khổ rồi cũng nhắm mắt ngủ. Nàng đã quyết định ở bên hắn, nhất định phải khiến hắn tin tưởng, yêu nàng giống như lúc trước.

Theo đuổi Lý Triệu Đình bao nhiêu năm như vậy nàng còn làm được, giờ lại sợ ba năm này sao?

Mặc dù buồn ngủ nhưng nàng lại không muốn ngủ, nàng kéo chăn ngồi dậy, giơ tay đẩy hắn bảo, “Ta đói rồi.”

Liên Ngọc không quan tâm không nhúc nhích, giống như đã ngủ say rồi. Tố Trân mặc kệ hắn ngủ thật hay ngủ giả, nàng gọi không đáp nên lần này dùng chân chào hỏi luôn. Nàng đạp vào chân hắn, “Ta đói rồi, Liên Ngọc, chúng ta ra ngoài ăn khuya đi.”

Vẫn không đáp.

Nhưng mắt Tố Trân nhìn thấy hàng mày hắn khẽ nhíu lại.

Ra là giả bộ ngủ, nàng cong miệng, rồi lại có chút chán nản, hắn thà vờ ngủ chứ không muốn quan tâm đến nàng.

Tố Trân đảo mắt, cúi đầu che mắt lại, không nói không rằng, làm bộ rất thất vọng.

Lát sau, bên cạnh vang lên tiếng loạt soạt, giọng nói lành lạnh vang lên trên đầu, “Còn vô lễ nữa thì hủy bỏ giao ước.”

Nàng bỏ tay ra, quả nhiên thấy hắn đã ngồi dậy, đôi chân co lại, nhìn nàng có chút mất kiên nhẫn.

Biết rõ nàng cũng chỉ giả bộ nhưng hắn vẫn ngồi dậy, mắt nàng cong lên, “Ta đói thật mà. Tối qua còn chưa ăn tối đã ra ngoài, lúc đợi chàng ở đó cũng chỉ uống chút rượu, không có tâm trạng ăn gì hết.”

Liên Ngọc nghĩ bụng, thảo nào vừa rồi miệng toàn mùi rượu.

Hắn thật sự không muốn để ý đến nàng, nhưng đôi chân trắng nõn khẽ chạm qua làm bụng dưới căng lên, hắn cũng căng thẳng. Sau hồi lâu, hắn lại xoay người xuống giường, lạnh lùng bảo, “Mặc quần áo vào, ta ra gọi đồ ăn cho nàng.”

Tố Trân cười, thuận theo mắt hắn nhìn xuống thì phát hiện áo trong chỉ che tới đùi, để lộ ra hai cặp chân. Mặt nàng nóng lên, nghĩ bụng, chắc hắn sẽ không nghĩ là nàng đang dụ dỗ hắn đấy chứ… Nàng căng thẳng kéo chăn che lại, còn bên kia, Liên Ngọc đã đi ra ngoài.


Lúc hắn quay lại có mang theo một bộ y phục nữ, từ áo yếm đến váy ngoài, cần gì có đó, nhưng không thấy đồ ăn, chắc đã sai tiểu nhị bưng lên sau. Tố Trân nhìn chằm chằm y phục trên tay hắn mà mặt đỏ lên, nàng thấy là lạ, “Đêm hôm khuya khoắt lấy đâu ra quần áo thế?”

“Ta hỏi thê tử chưởng quầy, mặc vào đi”. Hắn ném quần áo cho nàng.

Tố Trân kinh ngạc, “Chàng đi tìm bà chủ sao?”

Nửa đêm rồi mà hắn còn gõ cửa phòng phu thê nhà người ta, Tố Trân có thể tưởng tượng ra bộ dạng trợn mắt há mồm của đôi phu thê chưởng quầy, trong lòng bất giác thấy buồn cười. Có điều dù hai người đã có quan hệ thân mật nhưng nàng không giống hắn, không dám mặc quần áo trước mặt hắn, “Chàng quay người đi được không, ta…”

Hắn lạnh lùng ngắt lời nàng, “Yên tâm đi, trẫm không có hứng thú nhìn.”

Đến trẫm cũng dùng luôn rồi, hắn nói thế rồi quay lưng lại thật, Tố Trân tức sôi máu, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi hậm hực hỏi, “Không thích nhìn thì tốt, đồ ăn đâu?”

Liên Ngọc đã ngồi xuống bàn, chậm rãi rót cho mình một ly trà, “Khách điếm chỉ có một tiểu nhị trực đêm nhưng lại không biết làm cơm, thợ làm bếp không sống ở khách điếm. Thê tử của chưởng quầy bình thường cũng hay giúp đỡ đầu bếp xào rau nhưng giờ lại đang mang thai, còn hai tháng nữa thì lâm bồn nên không tiện làm. Nàng ngủ đi, trời sáng thì đỡ rồi.”

Hắn cầm ly trà lên nhấm nháp, sau hồi lâu không động tĩnh gì, hình như không có ý định đi ngủ lại. Tố Trân bị thái độ xa cách lạnh lùng của hắn làm lòng nhói đau, nàng đi mấy bước tới trước mặt hắn, cũng ngồi xuống. Trà đã nguội, Liên Ngọc uống vài ngụm liền nhíu mày, ngón tay cong lại gõ nhè nhẹ lên bàn giống như đang suy nghĩ chuyện gì, cũng chẳng để ý đến Tố Trân.

Tố Trân cầm ly trà của hắn, uống một ngụm, cười rồi đề nghị, “Liên Ngọc, chúng ta tự xuống bếp làm đồ ăn đi.”

Liên Ngọc cũng chẳng thèm ngước lên, “Không đi.”

Tố Trân nổi đóa, đập tay xuống bàn đứng bật dậy, “Vậy để ông đây đi một mình. Dù sao cái tay này đến nước nóng cũng chẳng sợ, có dính chút nước lạnh cũng chẳng sao hết.”


“Cắt vào tay rồi, đau chưa kìa…”

Sau thời gian một chung trà, từ nhà bếp ở khách điếm truyền đến những tiếng kêu thảng thốt. Vợ chưởng quầy đang mang thai, tối nào ông ta cũng phải đi cùng tới nhà vệ sinh mấy bận, lúc đi qua phòng bếp còn tưởng gặp phải phường trộm cướp.

“Lão Sử này…” Nữ nhân sợ hãi nhìn trượng phu. Chưởng quầy làm động tác suỵt, ông nghĩ một lúc rồi bảo khẽ, “Chắc không phải trộm đâu, bà thấy ai đi trộm nhà bếp bao giờ chưa? Còn dám kêu la điên cuồng như thế nữa!” Ông ta đỡ thê tử, rón ra rón rén đi tới, hai người dựa vào tường kéo cửa sổ ra xem.

Tình cảnh bên trong như thế này.

Chính giữa là khu chứa thực phẩm được quây lại bằng mấy cái bàn, phía đằng sau chất đầy rau dưa, gạo và thịt khô muối, phía trước là thớt, bên cạnh còn có mấy món đồ thái giã các kiểu. Chỗ trống bên phải có mấy chậu tôm cá, phía trước một chút là bếp lò, bên trên đặt mấy cái nồi rồi muôi thìa các kiểu đầy đủ.

Một cô gái trẻ kéo ghế ngồi trước bàn, thỉnh thoảng nói nói gì đó, còn nam tử áo trắng thì lặng lẽ vo gạo thái thịt phía trước.

“Không đúng không đúng, không phải thái như vậy. Rốt cuộc chàng có biết làm không, nhìn đi, thái vào tay rồi phải không, có phải đau lắm không?”

Tiến vào trong thì âm thanh cũng rõ ràng hơn, đôi phu thê lại đưa mắt nhìn nhau lần nữa. Cô gái kia che miệng cười nhìn rất chi đắc ý, còn nam tử tuấn tú khiến người ta không thể rời mắt kia đang nhíu chặt mày, áo bào bị bắn đầy chất bẩn, tay bị dao cắt trúng, vậy mà vẫn đang làm việc hết sức kiên nhẫn.

Nàng ta biết vị công tử này, nửa đêm còn tới mượn quần áo của hai người họ mà. Nhìn nam tử đó phong độ đĩnh đạc, lạnh lùng khó gân mà lại cực kì lễ độ.

Nàng ta ‘ai yo’ một tiếng rồi mắng, “Này là đang tạo nghiệp sao?”

Bất chấp trượng phu ngăn cản, nàng ta cứ tiến vào. Quân tử ở xa nhà bếp, nàng ta không chấp nhận được cái người tựa như thần tiên kia lại phải làm công việc hạ đẳng này. Nàng ta vác bụng xuất hiện trước mặt hai người, sốt sắng lên tiếng, “Công tử nghỉ một lát đi, để ta làm cho”. Nàng ta nói đoạn xắn tay áo lên định tới thái rau xắt thịt.

Tố Trân sao có thể để phụ nữ mang thai làm việc được, nàng đứng bật dậy định ngăn cản thì Liên Ngọc đã nhanh hơn nàng một bước, khuôn mặt lộ ra nụ cười đầu tiên trong đêm nay, “Không làm phiền bà chủ, là nội tử buổi đêm bị đói nên ta tới nấu cho nàng ít cơm thôi. Nếu chút chuyện cỏn con này mà không làm nổi thì quả thực làm phu vô ích rồi.”

Chưởng quầy thầm mắng nữ nhân nhà mình không có mắt, hắn chạy tới kéo nàng ta lại, “Phu thê công tử ân ái đó mà, chúng ta về thôi nào.”

“Ờ”. Nàng ta bất lực thở dài, hậm hực liếc nhìn Tố Trân một cái rồi mới để trượng phu đỡ ra.

“Sao ta cứ có cảm giác tiểu nương tử đó nhìn rất quen vậy nhỉ?”

Hai người đi rồ, chưởng quầy đột nhiên lên tiếng rồi liên tục nhìn lại.

“Hừm, chàng nhìn tiểu nương tử nhà ai mà chả quen, lão nương lại cảm thấy vị công tử kia quen mắt kìa. Mấy năm nay ta đúng là sống uổng sống phí, còn chưa được ăn bữa cơm nào chàng nấu đâu đấy. Bắt đầu từ mai, chàng cũng phải xào rau làm cơm cho ta”. Nữ nhân nhéo tai chưởng quầy mắng.

Chưởng quầy: “Hả?”

Hai người đi càng lúc càng xa.

Tố Trân cười thầm, lúc trước nàng đã từng trọ ở đây, chưởng quầy họ Sử, tên Giám Thương. Có điều bây giờ cái tên Lý Hoài Tố rất nổi, có thể coi là đã vang danh chốn kinh kỳ, nàng còn mặc sang nữ trang nên tất nhiên hắn không thể liên tưởng hai người là một được. Nữ nhân kia không biết, kỳ thực nàng cũng đau lòng Liên Ngọc, nhưng ai bảo hắn tỏ thái độ như vậy với nàng, nàng đành phải làm người xấu thôi. Dĩ nhiên, trước lúc đó nàng thực sự cũng không nghĩ hắn sẽ xào rau nấu cơm cho mình.

Ban đầu định bụng sau khi chuốc họa vào thân xong sẽ tiếp tục ngủ kìa. Nàng lướt mắt liếc Liên Ngọc, hắn vẫn đang ứng phó với đám nguyên liệu, nhưng không thể không khen hắn một câu, sự thông minh quả nhiên quyết định hết thảy, dần về sau hắn đã làm mọi thứ đâu ra đấy. Nàng chống tay yên lặng nhìn, mong sao thời gian dừng lại ngay giây phút này.

Sau thời gian nửa nén hương, Liên Ngọc đẩy một chay một mặn một canh tới trước mặt nàng. Mắt Tố Trân cong cong, nhưng ăn được một miếng, nàng liền biết mình sai rồi. Trí thông minh và chuyện nấu ăn thực sự không hề tỉ lệ thuận với nhau, hay là hắn cố tình chỉnh nàng? Thấy hắn lấy được cục xà bông rửa tay không biết ở đâu ra, nàng mang chỗ thức ăn định len lén ra ngoài, đi tới bậc cửa thì cổ áo bị người ta kéo lại, bên tai vang lên giọng nói u ám, “Nếu nàng dám không ăn sạch sẽ chỗ này, ta sẽ trói nàng lại rồi đút từng miếng một cho nàng ăn.”

Tố Trân nghiến răng, “Trong tiểu thuyết tình tiết vốn không phải thế này, phải đảo lại mới đúng.”

Liên Ngọc khẽ nhướn mày, “Vậy nàng nói cho ta xem phải thế nào?”

Tố Trân: “Nữ chính nấu một bữa cơm rất khó ăn, tự mình nếm thử cũng phải nôn ra, nam chính lại ăn uống ngon lành, còn nói là rất ngon nữa. Nếu là nam chính nấu thì thông thường đều là không thầy tự giỏi, đồ ăn thực sự rất ngon. Chúng ta diễn lại lần nữa đi, để ta nấu cho.“

Liên Ngọc: “Không được.”

Khi Tố Trân ‘ngon lành’ chén sạch sẽ đồ ăn, Liên Ngọc rốt cuộc cũng nở nụ cười thứ hai trong đêm nay, sau đó xách nàng về phòng. Tố Trân quyết định tạm thời từ bỏ chuyện bồi dưỡng tình cảm với hắn, nàng ngáp ngáp rồi kéo chăn ngủ. Liên Ngọc ở bên giường nhìn nàng, thổi tắt ngọn nến trên bàn.

Khi vạt nắng đầu tiên trong ngày xuyên qua khung cửa sổ, Tố Trân trở mình rồi lao vào khoảng không, nàng ôm chăn ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt vẫn đang nhập nhèm. Giọng nối của nàng làm kinh động người trong phòng, đối phương đi tới trước rèm hỏi khẽ, “Cô nương dậy rồi à?”

“Minh công công?? Lúc này Tố Trân mới phát hiện rèm giường không biết được thả xuống từ lúc nào, bóng người đứng trước mặt mơ mơ hồ hồ.

“Hoàng thượng đâu rồi?”

Mặt Tố Trân nóng ran, trong lòng lại có chút mất mát.

Minh Viêm Sơ đáp: “Bẩm cô nương, Hoàng thượng đã về cung lên triều sớm rồi, lúc đi thấy cô nương vẫn đang say ngủ nên ra lệnh cho tiểu nhân chờ, không được làm phiền.”

Tố Trân nghĩ bụng, không lên triều một ngày không được sao. Nhưng nàng biết mình nghĩ vậy là không đúng, hắn chăm chỉ là chuyện tốt. Lại nghe Minh Viêm Sơ hỏi: “Cô nương có cần người hầu hạ rửa mặt không? Lần này Hoàng thượng ra ngoài không dẫn theo nữ quan, chỉ để Bạch Hổ ở lại. Nếu cần thì nô tài sẽ bảo nàng ấy vào hầu.”

Tố Trân cười ngất, đây đúng là đãi ngộ dành cho nữ nhân của Hoàng đế, nàng làm gì có cái tự cao đó, cũng không quen để người ta phục thị. Có điều nàng vẫn thấy kỳ lạ, nếu Liên Ngọc đã sai Bạch Hổ ở lại thì vì sao không trực tiếp để nàng ấy tới truyền lời, Minh Viêm Sơ dù là thái giám nhưng cũng không thể tiện bằng nữ nhân với nhau được.

Minh Viêm Sơ đầu óc nhanh nhạy, biết được nàng đang nghĩ gì nên cười giải thích, “Tính tình Bạch Hổ ngang bướng, vẫn nên để nô tài hầu hạ sẽ thỏa đáng hơn. Nhưng chủ tử lại lo lắng cô nương không có nữ tử chăm sóc sẽ không tiện nên mới bảo nàng ta ở lại.”

Ông ta nói đoạn ngừng lại một chốc, rồi nói khẽ, “Chuyện này có nghĩa là cô nương cũng là chủ tử của nàng ta. Tâm tư của Hoàng thượng, mong cô nương hiểu cho.”

Nếu Minh Viêm Sơ không nói thế, Tố Trân thực sự không nghĩ ra. Nhưng địch ý của Bạch Hổ với mình, là một nữ nhân, nàng cảm nhận được cực kỳ rõ ràng. Tố Trân hơi cúi đầu, những chua chát trong lòng dần tan biến, Liên Ngọc…

Nàng không muốn làm khó bản thân nên không gọi Bạch Hổ, nàng cảm ơn Minh Viêm Sơ rồi để ông ta lui xuống. Sau khi rửa mặt qua loa, lại thấy trên bàn đặt một chồng mười mấy bộ y phục ngay ngắn gọn gang cùng trang sức đồng màu sắc, tất cả đều là mẫu trang phục thịnh hành nhất của nữ quý tộc trong kinh. Nàng nhìn mà vành mắt nóng lên, Tố Trân biết, với thân phận của hắn thì chuẩn bị những thứ này không hề khó, cái khó là phải để tâm.

Đột nhiên nàng muốn nhanh nhanh được gặp hắn, nhưng phải chờ tới buổi triều sáng mai.

“Cô nương, nô tài vào trong có tiện không?” Ngoài cửa vang lên tiếng của Minh Viêm Sơ.

Tố Trân đã thay xong váy, ánh mắt vừa vặn nhìn lên giường, thấy bộ váy bị rách tối qua đã không còn, nàng lấy làm lạ nhưng miệng vẫn nói: “Được rồi, mời vào.”

Lúc Minh Viêm Sơ bước vào, tay bưng một bát canh còn đang bốc khói, ông ta nhẹ nhàng thưa: “Hoàng thượng còn chuẩn bị canh cho cô nương nữa đây, cô nương uống xong rồi đi.”

Tố Trân cười, nhớ tới màn ‘ngược đãi’ tối hôm qua thì chắc đây là đồ ăn bình thường rồi, có phải hắn cũng thấy chuyện tối qua không đúng không? Nàng ngồi xuống uống một ngụm lớn, sau một lúc cuối cùng không chịu nổi nữa, cái này có phải lại do hắn làm không?

“Minh công công, đây là canh gì vậy, sao lại có vị chua chua đắng đắng thế này?”

Lần này Minh Viêm Sơ không đáp.

Tố Trân xưa nay chưa bao giờ mơ hồ trước đại sự, Minh Viêm Sơ ngụy trang quá tốt, ông ta vẫn cười tủm tỉm nhưng nàng bắt được vẻ phức tạp thoáng lướt qua trong mắt ông ta. Mặc dù biết Liên Ngọc sẽ không hại mình, nhưng Tố Trân vẫn đặt bát canh xuống, hỏi với giọng cảnh giác: “Cho hỏi trong bát này rốt cuộc là thứ gì?”

“Là canh tránh thai, được lão ngự y trong cung điều chế, dược tính rất nhẹ, không làm… Tổn hại đến thân thể đâu”. Sau cùng, Minh Viêm Sơ thở dài rồi khẽ đáp

Trong thoáng chốc trong đầu Tố Trân trống rống, rất lâu sau nàng mới cười hỏi ông ta, “Ông có cần nói thêm cho ta biết, mùi vị này còn ngon hơn thuốc phá thai bình thường, sau khi uống xong dư vị còn vương vấn mãi.”

Đúng vậy, nàng lần đầu tiên nếm trải tình yêu nên không có kinh nghiệm, hắn cũng không chỉ có một mình nàng, tất nhiên phải nhận ra điều này. Và rồi nàng quên cả suy nghĩ, giữa hai người liệu sẽ có con không, thậm chí nàng thực sự còn chưa chuẩn bị tốt để có con, nhưng hắn thì hoàn toàn không cần.

Thế là hắn lẳng lẽ để nàng uống thuốc, lại sai Minh Viêm Sơ nói cho nàng biết đây là thứ gì.

‘Trả giá tất cả’, có lẽ nào đây là cái giá để nàng tra lại án nhà mình? Lẽ nào thứ hắn muốn hoàn toàn không phải thứ mà nàng muốn? Nàng suy nghĩ tới chuyện cả đời, còn hắn lại thực sự chỉ tính đến ba năm. Ba năm sau chán rồi, bọn họ sẽ không còn liên quan gì nữa sao? Vậy nên hắn luôn lặp đi lặp lại rằng, nếu nàng bị nữ nhân khác thay thế thì chẳng mấy chốc sẽ chết. Bởi vì nếu không còn yêu nàng nữa, hắn sẽ giết nàng? Tiễn nàng xuống mồ cùng phụ mẫu huynh trưởng?

Tố Trân biết Liên Ngọc yêu mình, nhưng mà dường như không yêu như nàng nghĩ, có phải không?

Chỉ khi không bị vượt qua thì mới hoàn thành mọi nguyện vọng của nàng sao?

Nàng thầm hỏi, Liên Ngọc, trong lòng chàng, rốt cuộc ta là gì?

Minh Viêm Sơ im lặng đứng bên cạnh, hắn thực sự rất biết lúc nào nên nói lúc nào không nên nói.

Tố Trân liếc nhìn Minh Viêm Sơ, thì ra nàng nghĩ nhiều rồi, Minh Viêm Sơ cũng nghĩ nhiều rồi. Gì mà nàng là chủ tử của Bạch Hổ chứ, nàng chỉ là một người bình thường, chẳng khác những nữ nhân khác của hắn là bao, thậm chí còn không bằng. Tố Trân khẽ cười rồi bảo, “Minh công công, ta quả nhiên không nên được sủng mà kiêu ngạo.”

Nàng nói rồi cúi đầu uống sạch thuốc trong bát, sau cùng quệt miệng, dốc ngược bát canh lại, không còn một giọt nào chảy xuống.

“Như thế này… Minh công công có thể về báo cáo được rồi. Hoài Tố đi trước, ngày mai ta sẽ lên triều như lệ thường, xin hãy chuyển lời đến Hoàng thượng, hầu quân vì dân, Hoài Tố sẽ không để hắn thất vọng đâu.”

“Cảm ơn cô nương”. Minh Viêm Sơ lí nhí đáp, nghe đến lời nàng cam đoan, nhớ tới lời dặn của Liên Ngọc, hắn ta gọi với lại, “Cô nương, Hoàng thượng còn có một chuyện dặn dò.”

“Mời nói”. Tố Trân đã đi tới bậc cửa, quay đầu nhàn nhạt hỏi.

“Hoàng thượng dặn, lời ước hẹn giữa ngài ấy và cô nương, không được nói cho bất cứ ai biết, nhất là Thái hậu, Thất gia và Cửu gia.”

Tai và mắt Tố Trân ong lên, hắn làm vậy là có ý gì? Có phải hắn lại nhắc nhở nàng, nếu nàng thực sự bị ai đó thay thế thì lời hứa hẹn của hắn cũng xem như không có? Cũng không cần thông báo trước mặt người khác?

“Được”. Tố Trân nắm chặt tay đáp lời, sau đó quay người bước nhanh ra ngoài.

“Cô nương, những y phục và trang sức này Hoàng thượng đã dặn là để cô nương mang về…” Minh Viêm Sơ vội vã gọi với theo.

“Khỏi đi, ta không cần, ông thay ta cảm ơn chàng”. Giọng nói của Tố Trân đã vang lên từ rất xa, âm sắc khản đặc lại mơ hồ. Minh Viêm Sơ cầm cái bát không rồi cũng lặng lẽ bước ra.

Lúc đi ngang qua sảnh dưới, phu thê chưởng quầy nhiệt tình chào hỏi hắn. Lúc trước đã thưởng cho bọn họ một tram lượng theo lời dặn của Liên Ngọc, tiền phòng và thức ăn đêm rồi cùng lắm chỉ nửa lượng bạc, phu phụ chưởng quầy tất nhiên vui mừng rạng rỡ không khép được miệng.

Nữ nhân hỏi, “Bao giờ công tử và phu nhân lại tới thì sai người tới dặn trước một tiếng, thiếp thân lập tức sẽ kêu người thu dọn quét tước phòng bếp sạch sẽ.”

Minh Viêm Sơ lịch sử cười đáp, “Tiểu nhân thay mặt gia chủ cảm ơn đại tẩu. Có thể bọn họ sẽ tới, mà cũng có thể không tới nữa”

“Chuyện này…” Nữ nhân thở dài. Nàng ta cực kỳ thích vị công tử trẻ tuổi kia, nhưng không phải tình cảm nam nử mà đơn thuần chỉ vì thích mà thôi. Chưởng quầy không vui cho lắm, “Này, nàng mà còn như vậy thì vi phu sẽ lại thấy tiểu nương tử kia quen mắt đấy.”

“Chàng dám à!”


Minh Viêm Sơ lặng lẽ cười, hắn bước lên một cỗ xe ngựa trong con ngõ phía sau. Thanh Long ngồi trước đánh xe, bên trong, Huyền Vũ và Bạch Hổ hầu hạ bên cạnh, hắn đặt bát lên cái bàn nhỏ trước mặt Liên Ngọc, bẩm báo: “Nô tài đã xử lý ổn thỏa theo lời dặn của chủ tử.”

Liên Ngọc ngồi chính giữa, hắn không đáp, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào cái bát trống không, “Nàng thế nào rồi?”

“Rất tệ. Những thứ chủ tử ban tặng đều không nhận”. Minh Viêm Sơ nghĩ một lúc rồi mới tìm được một từ mà hắn cho rằng thích hợp để hình dung.

Liên Ngọc không nói gì, sau hồi lâu mới cất lời, “Huyền Vũ, truyền lời cho cấm quân không cần tới thu nhà nữa.”

“Tiểu Sơ Tử, muộn muộn ngươi qua Đề hình phủ truyền lời, trẫm không cần biết nàng nghĩ gì, hẹn ước kia là do chính nàng chấp nhận, chuyện kia… dù nàng có muốn hay không thì sau này cũng không thể né tránh.”

Huyền Vũ run run, mặt Minh Viêm Sơ đỏ đỏ xanh xanh, hắn vâng vâng dạ dạ mà mặt như đưa đám. Hôm nay Lý Đề hình kia chắc đã cực kỳ không muốn gặp hắn rồi, không được né tránh mấy chuyện cá nước thân mật mà vị kia dặn truyền lời, bảo hắn phải mở miệng thế nào đây?

Bạch Hổ nhìn cái bát trên bàn, mi mắt cụp xuống.

Minh Viêm Sơ nhớ đến một chuyện liền cảm thấy có gì đó là lạ, hắn hỏi khẽ, “Chủ tử thực sự đã lập ước hẹn với Lý Đề hình? Đến Thất gia và Cửu gia cũng không được nói sao?”

Huyền Vũ và Bạch Hổ đưa mắt nhìn nhau ai nấy đều nhìn Liên Ngọc có chút nghi ngờ.

Ánh mắt Liên Ngọc tối lại, “Tiểu Sơ Tử, người càng lúc càng nhiều chuyện rồi”. Giọng nói lạnh như băng, mấy người kia nhất thời sợ đến á khẩu.

Lát sau, Liên Ngọc hỏi Minh Viêm Sơ, Diệu Âm và Cố Song Thành đã về cung chưa. Minh Viêm Sơ chần chừ một lát rồi đáp, “Diệu tiểu thư rất giận dữ, khi ấy Lý Triệu Đình tới chào hỏi, Diệu tiểu thư hình như có quen biết trước đó nên liền đi chung với hắn. Diệu tiểu thư đang tức giận nên không cho thần đi cùng, Lý Triệu Đình suy cho cùng cũng là mệnh quanh triều đình, nhìn bên ngoài thì quả thực không có gì nguy hiểm nên cũng để tiểu thư đi theo hắn. Cố cô nương nhân hoa đăng và được hộ tống về cung.”

Liên Ngọc. “Hay cho một Lý công tử.”

Huyền Vũ hỏi nhỏ, “Chủ tử, Lý Triệu Đình kia… Có cần bọn thần xử lý không?”

Đôi mắt hắn lộ ra sát ý, ánh mắt Liên Ngọc cũng lạnh buốt, hắn không nói gì một lúc lâu làm mấy người chờ đợi đến sốt ruột. Minh Viêm Sơ không sợ chết đang định lên tiếng thì Liên Ngọc đã nói trước, “Trước tối qua, trẫm cũng đã nghĩ đến việc giết hắn. Nhưng hôm nay thì không được, chờ đến khi giao tranh trực diện với Quyền Phi Đồng rồi sẽ đánh úp sau, người này cũng là một kẻ có tài”. Hắn nhướn mày cười lạnh, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, Minh Viêm Sơ cau mày hỏi, “Chủ tử sợ Lý Đề hình buồn sao?”

Liên Ngọc không đáp.

Ba người lại lập tức hiểu ý của hắn. Bọn họ muốn giết người này là bởi hắn là cánh tay đắc lực của Quyền Phi Đồng, cũng là tình lang ngày trước của Phùng Tố Trân, nhưng một khi kẻ đó chết, Phùng Tố Trân…

Không ai nói rõ được đó là cảm giác gì, nhưng trước giờ Liên Ngọc nói một là một, lúc này chợt nghe thấy hắn thản nhiên dặn dò, “Tiểu Sơ Tử, lát nữa ngươi đi tìm Lý Hoài Tố thì thuận tiện nói cho nàng ấy biết, trẫm có án muốn nàng ấy xử lý. Một, làm rõ ràng chuyện trong cung của Vô Yên ngày đó, Thái hậu và Trưởng công chúa đến thăm nhìn thì giống bình thường, nhưng lúc đó nàng ấy cảm giác Trưởng công chúa có chỗ không đúng, e rằng chưa chắc đã là vô cớ. Hai, nói nàng ấy điều tra rõ, ngày trước phụ thân Phùng Thiếu Khanh của nàng có từng kết thù với vị đại nhân nào trong triều không, nếu nàng ấy trà trộn vào triều, giấu giếm tất cả mọi người thì lai lịch kẻ bí ẩn đã công bố thân phận của nàng chắc chắn không đơn giản. Kẻ này cực kỳ nguy hiểm, nhất định phải tìm ra bằng được!”

“Nói với nàng ấy, ngày mai tan triều thì cứ về phủ trước, trẫm sẽ dẫn người tới tìm nàng nghị sự.”

“Vâng”. Minh Viêm Sơ vội vàng đáp lời.

Sau khi hồi cung, Liên Ngọc trực tiếp đi tới tẩm cung của Mộ Dung Phù, nói đã có thể phát thiệp mời, bàn bạc chuyện gia yến ngày mai. Mấy người kia thì đi tìm Thanh Long rồi bàn luận chuyện của Phùng Tố Trân.

Thanh Long nhíu chặt đôi hàng mày, “Các ngươi nói xem, chúng ta có nên liều mình khuyên chủ tử một lần nữa không, để ngài ấy suy nghĩ kĩ chuyện của Phùng Tố Trân?”

Lần này, ý kiến của Minh Viêm Sơ và Huyền Vũ rất nhất quán, Minh Viêm Sơ kiên quyết không lên tiếng, Huyền Vũ thì ném lại một câu rồi bỏ đi, “Kết quả ngươi sẽ bỏ mạng còn Phùng Tố Trân vẫn không chết. Vô dụng thôi. Ngươi cho rằng chủ tử suy nghĩ không cẩn thận sao? Ngày đó ở trong cung, ngài ấy vốn đã định đuổi nàng ta đi, cứ vậy bỏ mặc nàng ta. Nhưng tối qua, ngài ấy đã đi tìm nàng ta, lại còn cùng nàng ta… qua đêm. Đây chính là quyết định của chủ tử, nếu chúng ta trung thành với chủ tử, việc chúng ta có thể làm là trông chừng Phùng Tố Trân, không để nàng ta làm ra chuyện gì bất lợi với chủ tử.”

“Đúng, việc chúng ta có thể làm chính là giữ bí mật triệt để về lệnh trảm sát, tuyệt đối không được để Phùng Tố Trân biết rồi làm hại tới Hoàng thượng.”

Minh Viêm Sơ xen vào một câu, Thanh Long vốn đang hơi lung lay, thấy thái độ hai người kiên quyết như vậy thì cũng gật đầu, Bạch Hổ lại khó chịu ra mặt, nàng ta hậm hực bảo, “Vì sao hồi đó lại để nàng ta trốn thoát chứ?”

Huyền Vũ liếc nàng, “Ai bảo tên quỷ chết tiệt Phó Tĩnh Thư và Phùng Thiếu Khanh kia là bạn sinh tử chi giao, lại còn tình cờ để hắn phát hiện ra chuyện này, trước khi Nghiêm tướng dẫn người tới huyện Hoài, hắn đã báo tin cho Phùng Thiếu Khanh rồi. Phùng Thiếu Khanh để hai đứa con chia ra chạy trốn, cũng không biết ông ta tìm đâu ra được cô gái có tướng mạo cực kỳ giống con gái mình, dùng thứ võ công mèo cào kéo dài thời gian cho con gái.”

“Ừm, khi nhận được tin của Nghiêm tướng liền vội vã chạy tới huyện Hoài bắt người, bọn ta còn tưởng kẻ chạy trốn chỉ có con trai của lão hồ ly ấy, ai mà ngờ con gái hắn cũng sớm đã thoát ngay trước mắt.”

Giọng hắn hiếm khi tỏ ra nghiêm trọng đến vậy, “Bạch Hổ, ngươi còn nhớ không, đêm chúng ta giết huynh trưởng của Phùng Tố Trân thì bị trúng mai phục, kẻ phục kích chúng ta không phải người của Tấn Vương chỗ Phùng Thiếu Khanh, mà lại là người của Quyền Phi Đồng.”

“Mà tối đó, chủ tử bị trọng thương, thực ra Phùng Tố Trân xem như cũng đã cứu chủ tử, nàng ta thay chủ tử đỡ một đòn mà. Huống hồ, suy cho cùng, dù nàng ấy có là hậu nhân của phản thần thì cũng là người vô tội. Nàng ta chưa chắc đã biết cha và anh mình âm thầm làm gì, và là người thế nào.”

“Bây giờ tất thảy đều là số mệnh, số trời đã an bài, không hề chiều theo lòng người.”

Bạch Hổ thở dài một hơi, nàng ta quay người đi không nói năng gì, Thanh Long lại khẽ bảo, “Ta đồng ý với ngươi, dù gì chuyện tương lai cũng khó nói, nhưng bây giờ nàng ta là người chủ tử cực kỳ coi trọng. Huynh đệ, ta luôn cảm thấy rất nhiều chuyện mới chỉ bắt đầu thôi, vụ án này còn lâu lắm mới kết thúc, không biết sẽ xảy ra những chuyện gì đây”


Buôn dưa lê táo tàu nào~!

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.